Điện Biên phủ, đỉnh cao của chiến tranh nhân dân, “lừng lẫy năm Châu” không chỉ vì chiến thắng oanh liệt trên chiến trường, của những cuộc đối đầu tưởng như không cân sức giữa một bên đế quốc hùng mạnh với trang bị vũ khí hiện đại và một bên là lực lượng quân dân một nước nhỏ yếu, càng không chỉ “chấn động địa cầu” bởi chiến thắng quân sự, ngoại giao với việc chấm dứt ách đô hộ của thực dân Pháp trên đất Việt Nam và Hiệp định Giơ-ne-ver được kí kết. Mà quan trọng hơn còn vì những kỳ tích được tạo nên bởi những con người bình dị, nhưng lại có những hành động việc làm quả cảm kiên trung – những anh hùng từ nhân dân và được sinh ra trong suốt hành trình trăm ngã đổ về Điện Biên phủ.
Cách đây chưa lâu, trong một lần làm việc với chị Lê Thị Kỷ ở thành phố Vinh, chị tâm sự: “Anh ơi, nếu có dịp ra Trường Sa anh nhớ thắp cho anh Giang nhà em cây hương.”. Tôi gật đầu mà trong thâm tâm rối bời những áy náy. Tôi cố gắng để không nói với Kỷ rằng: “Trường Sa xa lắm em ơi. Đến với Trường Sa có khi còn là cái duyên, đâu phải ai cũng may mắn được có mặt được nơi đầu sóng ngọn gió ấy”.